chương

  1. 1
  2. 2
  3. 3
  4. 4
  5. 5
  6. 6
  7. 7
  8. 8
  9. 9
  10. 10
  11. 11
  12. 12
  13. 13
  14. 14
  15. 15
  16. 16
  17. 17
  18. 18
  19. 19
  20. 20
  21. 21
  22. 22
  23. 23
  24. 24
  25. 25
  26. 26
  27. 27
  28. 28
  29. 29
  30. 30
  31. 31
  32. 32
  33. 33
  34. 34
  35. 35
  36. 36
  37. 37
  38. 38
  39. 39
  40. 40
  41. 41
  42. 42

Cựu Ước

Tân Ước

Gióp 29 Kinh Thánh Bản Truyền Thống Hiệu Đính (RVV11)

Lời biện luận cuối cùng của Gióp

1. Gióp tiếp tục biện luận:

2. “Ôi! Ước gì tôi được sống như thuở trước,Như những ngày Đức Chúa Trời gìn giữ tôi;

3. Khi ngọn đèn Chúa soi trên đầu tôi,Và nhờ ánh sáng Chúa tôi đi qua cõi tăm tối.

4. Khi tôi còn tráng kiện,Và tình bạn của Đức Chúa Trời bao phủ trại tôi;

5. Khi Đấng Toàn Năng ở với tôi,Và con cái quây quần bên tôi;

6. Khi chân tôi rửa trong sữa,Và cối đá phun dầu ra cho tôi như suối!

7. Khi tôi đi ra đến cổng thành,Và sửa soạn chỗ ngồi giữa quảng trường,

8. Giới trẻ thấy tôi đều rút lui,Người lớn tuổi đứng dậy chào đón;

9. Các quan chức nói năng dè dặt,Và lấy tay che miệng lại;

10. Giới quý tộc im tiếng,Lưỡi họ như dính vào vòm họng.

11. Tai nào nghe đến tôi đều khen tôi có phước,Mắt nào nhìn thấy tôi đều làm chứng cho tôi.

12. Vì tôi giải cứu người nghèo khó đang kêu van,Và trẻ mồ côi không ai giúp đỡ.

13. Người cùng khổ sắp chết còn chúc phước cho tôi,Tôi làm cho khúc hoan ca trỗi lên trong lòng người góa bụa.

14. Tôi mặc sự công chính như chiếc áo,Lấy sự ngay thẳng làm áo choàng và mũ.

15. Tôi làm đôi mắt cho người mù,Và đôi chân cho kẻ què.

16. Tôi làm cha của người nghèo khó,Xét xử công minh cho kẻ xa lạ.

17. Tôi bẻ gẫy xương hàm của kẻ bất chính,Và rứt mồi khỏi nanh vuốt nó.

18. Bấy giờ, tôi tự nhủ: ‘Ta sẽ chết trong tổ ấm,Ngày tháng ta sẽ nhiều như cát;

19. Rễ ta bò đến các nguồn nước,Và suốt đêm sương đọng trên cành ta;

20. Vinh quang ta luôn tươi mới,Sức mạnh ta lại được phục hồi.’

21. Người ta lắng tai nghe tôi nói và chờ đợi,Yên lặng nghe lời tôi khuyên nhủ.

22. Tôi nói xong, không còn ai nói nữa,Lời tôi nói như giọt sương rơi trên họ.

23. Họ trông đợi tôi như trông đợi mưa,Há miệng chờ như trông ngóng mưa xuân.

24. Tôi mỉm cười với họ khi họ mất niềm tin,Gương mặt rạng rỡ của tôi khích lệ họ.