chương

  1. 1
  2. 2
  3. 3
  4. 4
  5. 5
  6. 6
  7. 7
  8. 8
  9. 9
  10. 10
  11. 11
  12. 12
  13. 13
  14. 14
  15. 15
  16. 16
  17. 17
  18. 18
  19. 19
  20. 20
  21. 21
  22. 22
  23. 23
  24. 24
  25. 25
  26. 26
  27. 27
  28. 28
  29. 29
  30. 30
  31. 31
  32. 32
  33. 33
  34. 34
  35. 35
  36. 36
  37. 37
  38. 38
  39. 39
  40. 40
  41. 41
  42. 42

Cựu Ước

Tân Ước

Gióp 19 Kinh Thánh Bản Truyền Thống Hiệu Đính (RVV11)

Gióp tin chắc vào sự cứu chuộc của Chúa

1. Gióp đáp lời rằng:

2. “Các anh còn muốn dùng lời lẽ dày vò tôi,Đay nghiến tôi cho đến bao giờ?

3. Hàng chục lần rồi các anh quở trách tôi,Ngược đãi tôi mà không hổ thẹn sao?

4. Dù tôi có thật sự lầm lỗi,Thì lỗi lầm đó cũng chỉ liên lụy một mình tôi.

5. Nếu thật các anh muốn lên mặt với tôi,Đem nỗi sỉ nhục của tôi ra chỉ trích;

6. Thì hãy biết rằng chính Đức Chúa Trời đã bạc đãi tôi,Bủa lưới Ngài quanh tôi.

7. Nầy, tôi có kêu lên: ‘Con bị ngược đãi!’ cũng chẳng được đáp lời;Tôi có gọi thật to, cũng không thấy công lý.

8. Chúa đã chận đường tôi, tôi không sao qua được.Ngài phủ bóng tối trên mọi nẻo tôi đi.

9. Ngài đã tước bỏ vinh quang của tôi,Cất mão triều khỏi đầu tôi.

10. Chúa đánh đổ tôi tứ phía, và tôi tiêu tán;Ngài nhổ niềm hi vọng tôi như người ta nhổ cây.

11. Cơn phẫn nộ Ngài phừng lên với tôi,Ngài xem tôi là kẻ thù của Ngài.

12. Các đạo quân Ngài ùn ùn kéo đến,Đắp lũy tấn công tôi,Và đóng trại chung quanh trại tôi.

13. Ngài khiến anh em tôi lìa xa tôi,Những người quen biết tôi trở nên kẻ xa lạ.

14. Họ hàng lìa bỏ tôi,Bạn bè thân thiết bỏ rơi tôi.

15. Những người khách trọ trong nhà đã quên tôi,Các tớ gái tôi xem tôi như khách lạ,Trong mắt họ tôi là người ngoài cuộc.

16. Tôi gọi đầy tớ, nó không thèm đáp lại;Ngay cả khi tôi mở miệng khẩn nài.

17. Hơi thở tôi khiến vợ tôi ghê tởm;Anh em tôi cũng gớm ghê tôi.

18. Thậm chí trẻ con cũng khinh khi tôi,Tôi vừa đứng dậy, chúng đã nhạo báng tôi.

19. Tất cả bạn thân đều ghét bỏ tôi,Những người tôi thương mến đã trở mặt với tôi.

20. Tôi chỉ còn da bọc lấy xương,Và thoát chết với hai bàn tay trắng.

21. Các bạn ơi, hãy thương xót tôi, hãy thương xót tôi!Vì tay Đức Chúa Trời đã đánh tôi.

22. Sao các anh truy đuổi tôi như Đức Chúa Trời?Chưa chán thịt tôi sao?

23. Ôi! Ước gì những lời tôi được ghi lại,Được chép vào một quyển sách!

24. Dùng bút sắt và chì,Khắc vào bia đá lưu lại đến muôn đời!

25. Còn tôi, tôi biết rằng Đấng Cứu Chuộc tôi vẫn sống,Đến cuối cùng Ngài sẽ đứng trên đất.

26. Dù khi da thịt tôi tan nát,Với xác thân nầy tôi vẫn thấy Đức Chúa Trời;

27. Chính tôi sẽ thấy Ngài,Mắt tôi sẽ nhìn ngắm Ngài, chứ không phải người khác;Lòng tôi mong chờ đến héo hon!

28. Nếu các anh nói: ‘Làm sao chúng ta đuổi theo nó đây?’Và: ‘Nguyên nhân tai họa đều do nó cả’;

29. Thì hãy sợ lưỡi gươm,Vì cơn giận các anh đáng bị gươm trừng phạt,Để các anh biết rằng sẽ có ngày phán xét.”