chương

  1. 1
  2. 2
  3. 3
  4. 4
  5. 5
  6. 6
  7. 7
  8. 8
  9. 9
  10. 10
  11. 11
  12. 12
  13. 13
  14. 14
  15. 15
  16. 16
  17. 17
  18. 18
  19. 19
  20. 20
  21. 21
  22. 22
  23. 23
  24. 24
  25. 25
  26. 26
  27. 27
  28. 28
  29. 29
  30. 30
  31. 31
  32. 32
  33. 33
  34. 34
  35. 35
  36. 36
  37. 37
  38. 38
  39. 39
  40. 40
  41. 41
  42. 42
  43. 43
  44. 44
  45. 45
  46. 46
  47. 47
  48. 48
  49. 49
  50. 50
  51. 51
  52. 52
  53. 53
  54. 54
  55. 55
  56. 56
  57. 57
  58. 58
  59. 59
  60. 60
  61. 61
  62. 62
  63. 63
  64. 64
  65. 65
  66. 66

Cựu Ước

Tân Ước

Ê-Sai 64 Kinh Thánh Bản Truyền Thống Hiệu Đính (RVV11)

Lời cầu nguyện của dân Chúa

1. Ôi! Ước gì Chúa xé các tầng trời và ngự xuống,Làm rúng động núi non trước mặt Ngài;

2. Như lửa đốt củi khô,Như lửa đun sôi nước,Để kẻ thù biết đến danh Ngài,Và các dân tộc run rẩy trước mặt Ngài.

3. Khi Ngài đã làm những việc đáng sợ mà chúng con không trông mong,Thì Ngài ngự xuống, và núi non đều rúng động trước mặt Ngài.

4. Từ xưa, người ta chưa từng nghe nói đến,Tai chưa hề nghe, mắt chưa hề thấy,Ngoài Ngài, có Đức Chúa Trời nào khác,Đã hành động như thế cho người trông đợi Ngài.

5. Ngài đã đón rước người vui lòng làm điều công chính,Người đi trong đường lối Ngài và nhớ đến Ngài.Kìa, Ngài đã nổi giận vì chúng con phạm tội;Ở lâu trong tội như thế mà còn được cứu sao?

6. Tất cả chúng con đều trở nên như vật ô uế,Mọi việc công chính của chúng con như miếng giẻ bẩn thỉu;Tất cả chúng con đều khô héo như chiếc lá,Và tội ác chúng con như gió đùa mình đi.

7. Không có ai kêu cầu danh Ngài,Hay cố gắng nắm lấy Ngài;Vì Ngài đã ẩn mặt khỏi chúng con,Để chúng con bị tiêu tan trong tội ác mình.

8. Thế nhưng, lạy Đức Giê-hô-va, bây giờ Ngài là Cha chúng con;Chúng con là đất sét, Ngài là thợ gốm;Tất cả chúng con là công việc của tay Ngài.

9. Lạy Đức Giê-hô-va, xin đừng quá giận,Đừng nhớ mãi tội ác chúng con!Nầy, chúng con xin Ngài đoái xem,Tất cả chúng con đều là dân Ngài.

10. Các thành thánh của Ngài đã trở nên hoang mạc,Si-ôn cũng đã trở nên hoang mạc,Giê-ru-sa-lem thành chốn điêu tàn.

11. Đền thánh đẹp đẽ của chúng con,Là nơi tổ phụ chúng con ca ngợi NgàiThì đã bị thiêu hủy;Tất cả những nơi chúng con quý nhất đều đã bị tàn phá.

12. Lạy Đức Giê-hô-va, đã đến nỗi nầy,Ngài còn cầm lòng được sao?Lẽ nào Ngài cứ im lặngĐể chúng con đau khổ tột cùng sao?