chương

  1. 1
  2. 2
  3. 3
  4. 4
  5. 5
  6. 6
  7. 7
  8. 8
  9. 9
  10. 10
  11. 11
  12. 12
  13. 13
  14. 14
  15. 15
  16. 16
  17. 17
  18. 18
  19. 19
  20. 20
  21. 21
  22. 22
  23. 23
  24. 24
  25. 25
  26. 26
  27. 27
  28. 28
  29. 29
  30. 30
  31. 31
  32. 32
  33. 33
  34. 34
  35. 35
  36. 36
  37. 37
  38. 38
  39. 39
  40. 40
  41. 41
  42. 42
  43. 43
  44. 44
  45. 45
  46. 46
  47. 47
  48. 48
  49. 49
  50. 50
  51. 51
  52. 52
  53. 53
  54. 54
  55. 55
  56. 56
  57. 57
  58. 58
  59. 59
  60. 60
  61. 61
  62. 62
  63. 63
  64. 64
  65. 65
  66. 66

Cựu Ước

Tân Ước

Ê-Sai 57 Kinh Thánh Bản Truyền Thống Hiệu Đính (RVV11)

Sự an nghỉ của người công chính

1. Người công chính chết đi,Chẳng ai lưu tâm đến;Người nhân đức bị cất đi,Nhưng không ai hiểu rằng:Chính vì tai họa sắp đến,Mà người công chính được cất đi;

2. Người sẽ đi vào sự bình an.Người nào sống ngay thẳngThì được an nghỉ trên giường mình.

Quở trách sự thờ hình tượng của dân Y-sơ-ra-ên

3. Nhưng các ngươi là con cháu của phù thủy,Dòng dõi của kẻ gian dâm và mại dâm kia,Hãy lại gần đây!

4. Các ngươi nhạo cười ai?Các ngươi há miệng rộngVà le lưỡi chống lại ai?Chẳng phải các ngươi là con cái phản loạn,Là dòng dõi dối trá sao?

5. Các ngươi hành dâm với nhau bên cây cối,Dưới mọi lùm cây xanh;Các ngươi giết con cái làm sinh tế nơi thung lũng,Trong những hốc đá!

6. Những tảng đá bóng láng trong thung lũng là phần riêng của ngươi;Thật, đó là tài sản của ngươi.Ngươi đã làm lễ quánVà dâng tế lễ chay cho chúng!Ta có nguôi giận được vì những việc đó không?

7. Ngươi đặt giường mình trên núi rất cao,Và lên đó dâng sinh tế.

8. Ngươi đặt các biểu tượng tà thầnPhía sau cánh cửa và các trụ cửa;Vì ngươi lìa bỏ Ta nên đã mở giường ngươi ra rồi leo lên đó;Và làm cho giường mình rộng thêm.Ngươi lập giao ước với các tà thần,Ưa thích giường của chúng,Và ngắm nhìn sự lõa lồ của chúng.

9. Ngươi đã đem dầu và thêm nhiều hương liệuĐến dâng cho thần Mo-lóc;Ngươi đã sai các sứ giả mình đi phương xa,Hạ mình xuống tận âm phủ!

10. Ngươi đã mệt nhọc vì đường dài,Mà chưa bao giờ nói: “Ấy là vô ích!”Ngươi đã tìm thấy sức mới cho mìnhNên ngươi không mòn mỏi.

11. Ngươi kinh khiếp ai, và sợ hãi aiĐến nỗi ngươi nói dối,Ngươi không nhớ đến Ta,Và không lưu tâm đến Ta?Có phải vì lâu nay Ta im lặngNên ngươi không kính sợ Ta chăng?

12. Nầy, chính Ta sẽ phơi bày việc thực hành nếp sống công chính của ngươi,Nhưng những việc ấy không giúp ích gì cho ngươi.

13. Khi ngươi kêu cứu, hãy để các thần mà ngươi đã tập hợp giải cứu ngươi!Gió sẽ thổi các thần ấy đi,Một hơi thở sẽ lùa chúng đi tất cả.Nhưng ai ẩn náu nơi Ta sẽ hưởng đất nầy,Và được núi thánh của Ta làm cơ nghiệp.

Lời hứa cứu giúp và chữa lành

14. Có lời phán: “Hãy đắp đường, hãy đắp đường!Hãy san phẳng! Hãy dẹp bỏ chướng ngại vật khỏi đường dân Ta!”

15. Đấng cao cả, Đấng được tôn cao, ngự nơi đời đời vô cùng,Danh Ngài là Thánh; Đấng ấy phán:“Ta ngự trong nơi cao và thánh,Nhưng cũng ở với người ăn năn đau đớn và tâm linh khiêm nhường,Để làm tươi tỉnh tâm linh của người khiêm nhường,Và làm tươi tỉnh tấm lòng người ăn năn đau đớn.

16. Ta không kết tội luôn luôn,Cũng chẳng tức giận mãi mãi;Vì thần linh sẽ mòn mỏi trước mặt Ta,Và các sinh linh mà Ta đã tạo nên cũng vậy.

17. Vì tội tham lam của nó mà Ta nổi giận và đánh nó.Trong cơn giận dữ, Ta đã ẩn mặt với nó,Nhưng nó cứ trở lại con đường của lòng mình.

18. Ta đã thấy đường lối nó, nhưng Ta sẽ chữa lành,Dẫn dắt và ban sự an ủi cho nó,Cùng với những kẻ than khóc của nó.

19. Ta tạo nên lời ca ngợi trên môi miệng chúng:‘Bình an! Bình an cho kẻ ở xa và cho kẻ ở gần!’”Đức Giê-hô-va phán:“Ta sẽ chữa lành cho nó.

20. Nhưng những kẻ ác giống như biển động,Không yên tịnh được,Nước động cuộn lên bùn lầy và cáu cặn.”

21. Đức Chúa Trời tôi phán:“Những kẻ gian ác chẳng được hưởng bình an.”