chương

  1. 1
  2. 2
  3. 3
  4. 4
  5. 5
  6. 6
  7. 7
  8. 8
  9. 9
  10. 10
  11. 11
  12. 12
  13. 13
  14. 14
  15. 15
  16. 16
  17. 17
  18. 18
  19. 19
  20. 20
  21. 21
  22. 22
  23. 23
  24. 24
  25. 25
  26. 26
  27. 27
  28. 28
  29. 29
  30. 30
  31. 31
  32. 32
  33. 33
  34. 34
  35. 35
  36. 36
  37. 37
  38. 38
  39. 39
  40. 40
  41. 41
  42. 42
  43. 43
  44. 44
  45. 45
  46. 46
  47. 47
  48. 48
  49. 49
  50. 50
  51. 51
  52. 52
  53. 53
  54. 54
  55. 55
  56. 56
  57. 57
  58. 58
  59. 59
  60. 60
  61. 61
  62. 62
  63. 63
  64. 64
  65. 65
  66. 66

Cựu Ước

Tân Ước

Ê-Sai 16 Kinh Thánh Bản Truyền Thống Hiệu Đính (RVV11)

Tình trạng vô vọng của Mô-áp

1. Hãy gửi chiên conCho người cai trị vùng đấtTừ Sê-la qua hoang mạc,Đến núi của con gái Si-ôn.

2. Tại những chỗ cạn của sông Ạt-nôn,Các thiếu nữ Mô-áp bị đuổi điNhư đàn chim vỡ tổ.

3. Chúng kêu cứu:“Xin chỉ bảo, xin quyết định,Giữa ban trưa, xin phủ bóng che chúng tôi như ban đêm;Xin che giấu những người bị đuổi,Và đừng tố giác những kẻ trốn tránh!

4. Xin cho phép những kẻ bị đuổi của Mô-ápTrú ngụ giữa các người;Hãy làm nơi ẩn náu cho họKhỏi kẻ hủy diệt.Vì kẻ áp bức sẽ không còn,Sự hủy diệt chấm dứt,Và kẻ giày đạp bị diệt khỏi đất.

5. Khi ấy, ngai báu sẽ được vững lập trong sự nhân từ,Trong trại Đa-vít sẽ có một nhà lãnh đạoNgồi trên ngai ấy trong sự trung tín;Người sẽ tìm kiếm công lýVà nhanh chóng thực hiện sự công chính.”

6. Chúng ta đã nghe sự kiêu căng của Mô-áp,Nó thật là ngạo mạn!Nó tự cao, kiêu căng và xấc xược;Sự khoe khoang của nó là trống rỗng!

7. Vì thế, Mô-áp sẽ khóc than,Mọi người đều than khóc vì Mô-áp.Các ngươi hãy khóc, hãy rên xiếtVì bánh nho của Kiệt Ha-rê-sết!

8. Vì cánh đồng Hết-bôn đã khô héo,Và vườn nho Síp-ma cũng vậy;Những nhà cai trị các nướcĐã chặt các gốc nho tốt,Mà cành nó từng vươn tới Gia-ê-xe,Lan ra hoang mạc;Chồi của nó đâm raTới bên kia biển.

9. Vì vậy, cùng với sự khóc lóc của Gia-ê-xe,Ta khóc cho vườn nho Síp-ma.Hỡi Hết-bôn, hỡi Ê-lê-a-lê,Ta sẽ tưới nước mắt trên các ngươi,Vì tiếng reo hò của người đạp nho lúc hái trái mùa hạ,Và mùa gặt của các ngươi không còn nữa!

10. Sự vui mừng hoan hỉ đã bị cất khỏiVườn cây ăn quả;Và trong vườn nhoCũng không còn tiếng reo mừng,Không còn ai đạp nho trong hầm ép rượu;Ta đã làm dứt tiếng reo vui của người đạp nho.

11. Bởi thế, lòng Ta vì Mô-áp than van như tiếng đàn hạc,Tâm hồn Ta vì Kiệt Hê-re cũng vậy.

12. Lúc ấy, dù Mô-áp chịu mệt nhọc đi đến nơi cao,Vào trong đền miễu nó để cầu nguyện cũng luống công!

13. Đó là lời Đức Giê-hô-va đã phán về Mô-áp từ xưa.

14. Nhưng bây giờ, Đức Giê-hô-va phán rằng: “Trong ba năm nữa, theo cách tính của người làm thuê, vinh quang của Mô-áp cùng với đoàn dân đông đảo của nó sẽ bị khinh miệt; số còn sót lại sẽ rất ít và yếu ớt.”