Cựu Ước

Tân Ước

Gióp 7:11-20 Kinh Thánh Bản Truyền Thống Hiệu Đính (RVV11)

11. Bởi thế, con sẽ không ngậm miệng;Trong cơn sầu não của tâm linh, con sẽ nói ra;Trong nỗi cay đắng của linh hồn, con sẽ than trách.

12. Con đâu phải là biển cả hay quái vật trong biển,Mà Ngài phải đặt người canh gác?

13. Khi con nói: ‘Giường con sẽ an ủi con,Nơi con nằm sẽ làm vơi nỗi phiền ưu,’

14. Thì Chúa dùng chiêm bao làm con hoảng sợ,Lấy dị tượng khiến con khiếp kinh.

15. Đến nỗi con muốn thà bị nghẹt thở và chết,Còn hơn là sống trong xương cốt nầy.

16. Con chẳng còn muốn sống. Con đâu có sống hoài.Xin Chúa để mặc con, vì ngày tháng của con chỉ là hơi thở.

17. Loài người là gì mà Chúa kể là cao trọng?Có là gì đâu mà Chúa phải quan tâm,

18. Phải viếng thăm mỗi buổi sáng,Và thử thách mỗi lúc mỗi khi?

19. Bao giờ Ngài mới ngoảnh mặt đi,Để con đủ thì giờ nuốt trôi nước miếng?

20. Lạy Đấng gìn giữ loài người!Nếu con phạm tội thì con đã làm gì chống Chúa,Mà Chúa để con làm bia đỡ đạn,Và trở thành gánh nặng cho Ngài?

Đọc chương hoàn toàn Gióp 7