chương

  1. 1
  2. 2
  3. 3
  4. 4
  5. 5
  6. 6
  7. 7
  8. 8
  9. 9
  10. 10
  11. 11
  12. 12
  13. 13
  14. 14
  15. 15
  16. 16
  17. 17
  18. 18
  19. 19
  20. 20
  21. 21
  22. 22
  23. 23
  24. 24
  25. 25
  26. 26
  27. 27
  28. 28
  29. 29
  30. 30
  31. 31

Cựu Ước

Tân Ước

Châm Ngôn 14 Kinh Thánh Bản Truyền Thống Hiệu Đính (RVV11)

1. Người nữ khôn ngoan xây dựng nhà mình,Nhưng người đàn bà ngu dại dùng tay phá hủy nó.

2. Người sống ngay thẳng kính sợ Đức Giê-hô-va,Còn kẻ theo đường lối quanh co khinh bỉ Ngài.

3. Trong miệng kẻ ngu dại có cây roi dành cho sự kiêu ngạo,Nhưng môi người khôn ngoan bảo vệ người.

4. Ở đâu không có bò, nơi đó máng cỏ trống không,Nhưng nhờ sức bò, hoa lợi dồi dào.

5. Chứng nhân trung thực không hề nói dối,Còn kẻ chứng gian thốt ra lời lẽ điêu ngoa.

6. Kẻ nhạo báng tìm khôn ngoan mà không gặp,Nhưng người hiểu biết dễ dàng gặp tri thức.

7. Hãy tránh xa kẻ ngu dại,Vì con chẳng học được tri thức nơi môi miệng nó.

8. Cái khôn của người khôn khéo là hiểu rõ đường lối mình,Nhưng sự điên rồ của kẻ ngu dại là sự lừa dối.

9. Kẻ ngu dại coi thường tội lỗi,Người ngay thẳng được Chúa ban ơn.

10. Nỗi cay đắng của tâm hồn chỉ lòng mình biết,Niềm vui trong thâm tâm đâu chia sẻ được với người ngoài.

11. Nhà kẻ gian ác sẽ bị phá hủy,Nhưng trại người ngay thẳng sẽ được hưng thịnh.

12. Có một con đường dường như chính đáng cho loài người,Nhưng cuối cùng nó thành ra nẻo sự chết.

13. Ngay cả trong lúc cười cợt, lòng vẫn buồn thảm,Và cuối cùng cuộc vui là nỗi sầu khổ.

14. Kẻ tái phạm sẽ nhận hậu quả theo đường lối của mình,Còn người lành sẽ hưởng kết quả của việc mình làm.

15. Kẻ ngây thơ tin hết mọi điều,Nhưng người thận trọng xem xét bước đi của mình.

16. Người khôn ngoan sợ điều ác và tránh xa,Nhưng kẻ ngu dại thì liều lĩnh và bất cẩn.

17. Người nóng vội hành động điên dại,Còn kẻ âm mưu điều ác sẽ bị ghét.

18. Kẻ ngây thơ được sự điên dại làm cơ nghiệp,Nhưng người khôn ngoan được đội vương miện bằng tri thức.

19. Kẻ dữ phủ phục trước mặt người lành,Và kẻ gian ác chầu chực trước cửa người công chính.

20. Người nghèo khó, ngay cả láng giềng cũng ghét,Nhưng người giàu có thì được nhiều người thương.

21. Ai khinh bỉ người lân cận là phạm tội,Còn ai thương xót người nghèo khó thì có phước.

22. Kẻ mưu toan điều ác lại chẳng lầm lạc sao?Còn người định làm điều thiện gặp nhân từ và chân thật.

23. Mọi công lao đều đem đến ích lợi,Nhưng lời nói suông chỉ mang lại cảnh nghèo nàn.

24. Vương miện của người khôn ngoan là sự giàu có,Còn vòng hoa của kẻ ngu dại là sự điên rồ.

25. Chứng nhân chân thật cứu nhiều mạng sống,Nhưng kẻ nói dối chỉ là phỉnh gạt.

26. Trong sự kính sợ Đức Giê-hô-va có nơi nương cậy vững chắc,Và con cái Ngài sẽ được một nơi ẩn náu.

27. Sự kính sợ Đức Giê-hô-va là nguồn sự sống,Giúp con người tránh khỏi cạm bẫy sự chết.

28. Dân chúng đông đảo là vinh quang của vua,Thiếu dân, kẻ cai trị cũng phải sụp đổ.

29. Người chậm nóng giận thì đầy sự thông sáng,Nhưng kẻ hay nóng tính tăng lên sự điên rồ.

30. Tấm lòng bình tịnh là sự sống của thân xác,Còn sự ghen ghét làm mục nát trong xương.

31. Kẻ ức hiếp người cô thế làm nhục Đấng tạo hóa mình,Ai thương xót người nghèo khó là tôn kính Ngài.

32. Kẻ ác bị sụp đổ vì sự gian ác mình,Nhưng người công chính trong khi chết vẫn có nơi ẩn náu.

33. Sự khôn ngoan lưu lại trong lòng người hiểu biết,Còn điều ở bên trong kẻ ngu dại được lộ ra.

34. Sự công chính làm cho đất nước được tôn trọng,Nhưng tội lỗi làm cho dân tộc bị hổ thẹn.