chương

  1. 1
  2. 2
  3. 3
  4. 4
  5. 5
  6. 6
  7. 7
  8. 8
  9. 9
  10. 10
  11. 11
  12. 12
  13. 13
  14. 14
  15. 15
  16. 16
  17. 17
  18. 18
  19. 19
  20. 20
  21. 21
  22. 22
  23. 23
  24. 24
  25. 25
  26. 26
  27. 27
  28. 28
  29. 29
  30. 30
  31. 31

Cựu Ước

Tân Ước

Châm Ngôn 1 Kinh Thánh Bản Truyền Thống Hiệu Đính (RVV11)

Lời mở đầu: Mục đích và chủ đề

1. Châm ngôn của Sa-lô-môn, con trai Đa-vít, vua Y-sơ-ra-ên:

2. Để học biết sự khôn ngoan và lời khuyên dạy,Để hiểu rõ những lời thông sáng,

3. Để nhận lãnh lời khuyên dạy sáng suốt,Để sống ngay thẳng, công minh và chính trực;

4. Giúp cho người đơn sơ trở nên khôn khéo,Người trẻ tuổi thêm tri thức và thận trọng.

5. Người khôn ngoan sẽ nghe và tăng thêm kiến thức,Người hiểu biết sẽ tìm được lời hướng dẫn,

6. Để hiểu biết châm ngôn, ẩn dụ,Lời nói của người khôn ngoan và câu đố bí ẩn của họ.

7. Kính sợ Đức Giê-hô-va là khởi đầu tri thức,Còn kẻ ngu muội xem thường sự khôn ngoan và lời khuyên dạy.

8. Hỡi con ta, hãy nghe lời khuyên dạy của cha,Đừng từ bỏ khuôn phép của mẹ con;

9. Vì những lời ấy sẽ như một vòng hoa xinh đẹp trên đầu con,Như dây chuyền trang sức cho cổ của con.

Khuyên tránh bọn gian ác

10. Hỡi con ta, nếu bọn người tội lỗi quyến rũ,Con đừng nghe theo.

11. Nếu chúng nói: “Hãy đến với chúng tôi, để mai phục làm đổ máu người,Rình rập để vô cớ làm hại người vô tội;

12. Chúng ta sẽ nuốt sống chúng như âm phủ,Và nuốt nguyên vẹn như những kẻ đi xuống mồ mả;

13. Chúng ta sẽ được các thứ của báu,Nhà chúng ta sẽ đầy của cướp;

14. Chúng ta hãy bắt thăm chia phần với nhau,Tất cả chúng ta sẽ có chung một túi bạc.”

15. Hỡi con ta, đừng đi theo con đường của chúng,Hãy giữ chân con khỏi lối đi của chúng,

16. Vì chúng nhanh chân chạy đến điều ác,Vội vàng làm đổ máu người.

17. Thật là luống công khi giăng lướiTrước mặt các loài chim;

18. Nhưng chúng mai phục để làm đổ máu chính mình,Rình rập hại mạng sống mình.

19. Đó là số phận của những kẻ tham lợi bất nghĩa;Lợi ấy cướp đi mạng sống của kẻ được nó.

Tiếng gọi của sự khôn ngoan

20. Sự khôn ngoan kêu lớn tiếng ngoài đường phố,Cất tiếng vang dội nơi quảng trường;

21. Sự khôn ngoan kêu la ồn ào ở đầu đường;Phát biểu nơi lối vào cổng thành rằng:

22. “Hỡi kẻ khờ dại, các ngươi yêu mến sự khờ dại cho đến bao giờ?Kẻ nhạo báng sẽ ưa sự nhạo bángVà kẻ ngu dại sẽ ghét tri thức cho đến chừng nào?

23. Hãy trở lại nghe lời ta sửa dạy,Nầy, ta sẽ đổ thần linh ta trên các ngươi;Khiến các ngươi hiểu biết lời ta dạy.

24. Vì ta kêu gọi mà các ngươi không chịu lắng nghe,Ta giơ tay ra lại chẳng có ai quan tâm;

25. Nhưng các ngươi đã bỏ hết lời ta khuyên dạy,Không chịu nhận lời quở trách của ta;

26. Nên ta sẽ cười lúc các ngươi gặp tai ương,Và chế giễu khi các ngươi kinh hãi;

27. Khi nỗi kinh hoàng xảy đến thình lình như gió bão,Tai ương ập đến như bão tố cuồng phong,Và sự ngặt nghèo, cùng khốn giáng trên các ngươi.

28. Bấy giờ chúng sẽ kêu cầu ta, nhưng ta không đáp lời;Sáng sớm chúng sẽ tìm ta, nhưng không gặp được.

29. Chính vì chúng ghét tri thức,Không chọn sự kính sợ Đức Giê-hô-va,

30. Cũng không muốn theo sự khuyên dạy ta,Và chê bai các lời ta quở trách;

31. Vì vậy, chúng phải gánh hậu quả việc mình làm,Và chuốc lấy mọi điều mình toan tính.

32. Vì sự bội nghịch của kẻ ngu dốt sẽ giết chúng,Và sự yên ổn của kẻ dại dột sẽ làm hại chúng.

33. Nhưng ai chịu nghe ta hẳn sẽ sống an lành,Sẽ được an toàn, không sợ tai họa nào.”