Cựu Ước

Tân Ước

Ca Thương 3:17-30 Kinh Thánh Bản Truyền Thống Hiệu Đính (RVV11)

17. Linh hồn tôi xa cách sự bình an,Không còn nhớ phước hạnh là gì.

18. Tôi tự nhủ: “Sức chịu đựng của ta đã hết,Niềm hi vọng nơi Đức Giê-hô-va đã tiêu tan.”

19. “Xin Chúa nhớ đến nỗi phiền ưu và cảnh đời lưu lạc của con,Chỉ có ngải cứu và mật đắng.

20. Con vẫn luôn nhớ đến điều đó,Linh hồn con mòn mỏi trong con.

21. Nhưng khi nhớ lại điều đóThì con có niềm hi vọng.”

22. Nhờ lòng nhân từ của Đức Giê-hô-va mà chúng ta không bị tiêu diệt,Lòng thương xót của Ngài không bao giờ dứt.

23. Mỗi buổi sáng, lòng thương xót của Chúa tươi mới luôn,Sự thành tín Ngài lớn biết bao.

24. Tôi tự nhủ: “Đức Giê-hô-va là sản nghiệp tôi,Nên tôi hi vọng nơi Ngài.”

25. Đức Giê-hô-va nhân từ với những ai trông đợi Ngài,Với linh hồn nào tìm kiếm Ngài.

26. Thật tốt cho người yên lặng trông chờƠn cứu rỗi của Đức Giê-hô-va.

27. Thật tốt cho người nàoMang ách lúc còn trẻ,

28. Để nó ngồi một mình trong yên lặngKhi Ngài đã đặt ách trên nó.

29. Cứ để miệng nó hôn bụi đất!Có thể còn hi vọng;

30. Nó cứ đưa má cho người ta vả,Chuốc lấy bao sỉ nhục ê chề.

Đọc chương hoàn toàn Ca Thương 3