Cả dân nàng vừa đi xin bánhVừa thở than;Đổi cả kho tàng để có thức ănĐể làm tươi tỉnh linh hồn mình.“Lạy Đức Giê-hô-va xin đoái xem,Vì con tủi nhục biết chừng nào!”