29. Chúng ta đã nghe rằng dân Mô-áp rất tự phụ,vô cùng huênh hoang.Chúng vô cùng tự phụ và huênh hoang,trong lòng chúng rất hợm hĩnh.”
30. CHÚA phán, “Ta biết tính kiêu căng của Mô-áp,nhưng tính ấy vô dụng.Tính huênh hoang của nó,cũng như việc nó làm đều giả dối.
31. Cho nên ta khóc lóc buồn bã vì Mô-áp,vì mỗi người trong Mô-áp.Ta than vãn cho dân thành Kiệt Ha-sê-rết.
32. Ta khóc lóc cho dân thành Gia-xe,cho các ngươi, hỡi các cây nhocủa thành Xíp-ma.Trước kia các dây nho ngươivươn ra đến biển,chạy dài đến tận Gia-xe.Nhưng kẻ hủy diệt đã cướp lấyhoa quả và trái nho ngươi.
33. Sự vui mừng và hạnh phúcđã biến mất khỏi các đồng ruộngbao la màu mỡ của Mô-áp.Ta đã chận không cho rượu chảy ratừ bàn ép rượu.Không ai còn đạp trái nhovà reo hò vui vẻ nữa.Có tiếng reo hò,nhưng không phải reo hò vì vui vẻ.