Cựu Ước

Tân Ước

Khải Huyền 18:3-20 Kinh Thánh Bản Truyền Thống Hiệu Đính (RVV11)

3. Vì tất cả các dân tộc đã uống rượu cuồng loạn vô luân của nó,Các vua trên đất đã phạm tội tà dâm với nó,Các thương gia trên đất đã làm giàu bởi sự quá xa hoa của nó.”

4. Rồi tôi nghe một tiếng khác đến từ trời, bảo rằng:“Hỡi dân Ta, hãy ra khỏi Ba-by-lôn!Kẻo các con tham gia vào tội lỗi của nó,Và cùng chịu chung tai họa với nó chăng;

5. Vì tội lỗi nó chất cao đến tận trời.Và Đức Chúa Trời nhớ đến tội ác nó.

6. Hãy đối xử với nó như nó đã đối xử,Hãy báo trả cho nó gấp đôi những việc nó đã làm.Hãy pha cho nó gấp đôi chén mà nó đã pha.

7. Nó đã tự tôn vinh mình và sống xa hoa bao nhiêu,Thì hãy làm cho nó bị khổ ải, sầu muộn bấy nhiêu.Vì nó nói trong lòng rằng:‘Ta ngồi như một nữ hoàng!Ta không phải là góa phụ,Ta sẽ không bao giờ biết sầu muộn.’

8. Vì vậy, trong một ngày các tai họa sẽ đến với nó:Nào chết chóc, nào sầu muộn, nào đói kém.Nó sẽ bị thiêu cháy bằng lửa,Vì Chúa, Đấng phán xét nó, là Đức Chúa Trời đầy uy quyền.”

9. Các vua trên đất, những người đã phạm tội tà dâm và sống xa hoa với nó, sẽ khóc lóc, kêu than khi thấy khói từ lửa thiêu cháy nó.

10. Vì sợ sự khổ ải của nó nên họ đứng xa, và nói:“Khốn thay! Khốn thay! Thành phố vĩ đại,Ba-by-lôn thành phố cường thịnh!Chỉ trong một giờ, sự phán xét ngươi đã đến rồi!”

11. Các thương gia trên đất cũng khóc lóc và sầu muộn vì nó, bởi không còn ai mua hàng hóa của họ nữa.

12. Hàng hóa gồm vàng, bạc, đá quý, ngọc trai; vải gai mịn, vải màu tía, lụa và vải màu điều; các loại gỗ thơm; các sản phẩm bằng ngà, bằng gỗ quý, bằng đồng, bằng sắt, bằng cẩm thạch;

13. quế, gia vị, hương liệu, mộc dược và nhũ hương; rượu và dầu, bột mì và lúa mì; súc vật và chiên, ngựa và xe ngựa; nô lệ và cả linh hồn con người.

14. Họ nói: “Những quả ngon mà linh hồn ngươi ao ước đã rời xa ngươi; tất cả những xa hoa, hào nhoáng bị diệt mất khỏi ngươi và sẽ không bao giờ còn tìm thấy nó nữa.”

15. Các thương gia buôn bán những hàng hóa nầy, những người đã làm giàu nhờ Ba-by-lôn sẽ đứng xa vì sợ sự khổ ải của nó; họ sẽ khóc lóc, sầu muộn,

16. mà nói rằng: “Khốn thay! Khốn thay! Thành phố vĩ đại kia đã từng mặc vải gai mịn, màu tía, màu điều, trang điểm với vàng, đá quý và ngọc trai!

17. Vì trong một giờ, sự giàu có lớn của nó đã bị tiêu hủy.”Các thuyền trưởng, các hành khách, các thủy thủ và tất cả các người buôn bán trên biển đều đứng xa;

18. khi thấy khói từ lửa thiêu cháy nó thì họ kêu lên: “Chưa bao giờ có thành phố nào vĩ đại như thành phố nầy!”

19. Họ lấy bụi rắc trên đầu mình, khóc lóc, kêu than, sầu muộn, mà nói: “Khốn thay! Khốn thay! Thành phố vĩ đại nầy, nơi bởi sự giàu có của nó đã làm giàu cho tất cả những người có tàu trên biển; thế mà chỉ trong một giờ đã trở nên hoang tàn!

20. Hỡi trời, hãy vui mừng vì nó! Các thánh đồ, các sứ đồ, các nhà tiên tri cũng hãy vui mừng đi! Vì Đức Chúa Trời đã kết án nó theo cách nó đã đối xử với các ngươi.”

Đọc chương hoàn toàn Khải Huyền 18