chương

  1. 1
  2. 2
  3. 3
  4. 4
  5. 5
  6. 6
  7. 7
  8. 8
  9. 9
  10. 10
  11. 11
  12. 12
  13. 13
  14. 14
  15. 15
  16. 16
  17. 17
  18. 18
  19. 19
  20. 20
  21. 21
  22. 22
  23. 23
  24. 24
  25. 25
  26. 26
  27. 27
  28. 28
  29. 29
  30. 30
  31. 31
  32. 32
  33. 33
  34. 34
  35. 35
  36. 36
  37. 37
  38. 38
  39. 39
  40. 40
  41. 41
  42. 42
  43. 43
  44. 44
  45. 45
  46. 46
  47. 47
  48. 48
  49. 49
  50. 50

Cựu Ước

Tân Ước

Sáng Thế Ký 3 Kinh Thánh Bản Truyền Thống Hiệu Đính (RVV11)

Loài người bị cám dỗ và sa ngã

1. Trong các loài thú đồng mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời đã tạo nên, rắn là loài quỷ quyệt hơn cả. Rắn nói với người nữ: “Có thật Đức Chúa Trời đã dặn các người không được ăn trái các cây trong vườn sao?”

2. Người nữ nói với con rắn: “Chúng tôi được ăn trái của các cây trong vườn,

3. nhưng về trái của cây trồng giữa vườn, Đức Chúa Trời đã phán: ‘Các con không được ăn, cũng đừng đụng chạm đến trái cây ấy, kẻo các con sẽ chết’”.

4. Con rắn nói với người nữ: “Các người chắc chắn không chết đâu!

5. Vì Đức Chúa Trời biết rằng khi nào các người ăn trái cây đó thì mắt mở ra, và các người sẽ giống Đức Chúa Trời, biết điều thiện và điều ác.”

6. Khi người nữ thấy trái của cây đó bộ ăn ngon, lại đẹp mắt và quý vì làm cho mình khôn ngoan, thì hái và ăn, rồi trao cho chồng đang đứng bên cạnh; chồng cũng ăn nữa.

7. Bấy giờ mắt cả hai người đều mở ra và nhận biết mình trần truồng. Họ kết lá cây vả làm khố che thân.

8. Khi nghe tiếng Giê-hô-va Đức Chúa Trời đi trong vườn lúc chiều mát, A-đam và vợ ẩn mình giữa các lùm cây trong vườn để tránh mặt Giê-hô-va Đức Chúa Trời.

9. Giê-hô-va Đức Chúa Trời kêu A-đam và hỏi: “Con ở đâu?”

10. A-đam thưa: “Nghe tiếng Chúa trong vườn, con sợ nên đi trốn, vì con trần truồng.”

11. Đức Chúa Trời hỏi: “Ai đã chỉ cho con biết mình trần truồng? Có phải con đã ăn trái cây mà Ta ra lệnh cấm ăn đó không?”

12. A-đam thưa: “Người nữ mà Chúa đặt bên con đã cho con trái cây đó và con đã ăn rồi.”

13. Giê-hô-va Đức Chúa Trời hỏi người nữ: “Con đã làm gì vậy?” Người nữ thưa: “Con rắn đã lừa dối con và con đã ăn rồi.”

Đức Chúa Trời tuyên án

14. Giê-hô-va Đức Chúa Trời quở trách con rắn:“Vì mầy đã làm điều đóNên trong tất cả các loài gia súc và thú đồng,Chỉ có mầy bị nguyền rủa;Mầy sẽ bò bằng bụngVà ăn bụi đất trọn đời.

15. Ta sẽ làm cho mầy và người nữ,Dòng dõi mầy và dòng dõi người nữ thù nghịch nhau.Người sẽ giày đạp đầu mầy,Còn mầy sẽ cắn gót chân người.”

16. Ngài phán với người nữ:“Ta sẽ gia tăng nhiều nỗi nhọc nhằn khi con mang thai,Và thêm nhiều đau đớn mỗi khi con sinh đẻ.Tuy nhiên, con vẫn ước muốn sống bên chồng,Và chồng sẽ cai trị con.”

17. Ngài phán với A-đam:“Vì con đã nghe theo lời vợ,Ăn trái cây mà Ta đã ra lệnh cấm ăn,Nên đất đai sẽ vì con mà bị nguyền rủa;Con phải khổ nhọc suốt đời mới có miếng ăn từ đất sinh ra.

18. Đất sẽ sinh gai góc và cây tật lê,Và con sẽ ăn rau cỏ ngoài đồng ruộng.

19. Con phải làm đổ mồ hôi tránMới có miếng ănCho đến ngày con trở về đất,Là nơi con từ đó mà ra.Vì con là cát bụi,Con sẽ trở về với cát bụi.”

20. A-đam gọi vợ là Ê-va vì bà là mẹ của cả loài người.

21. Giê-hô-va Đức Chúa Trời lấy da thú kết thành chiếc áo dài cho vợ chồng A-đam rồi mặc vào cho họ.

22. Giê-hô-va Đức Chúa Trời nghĩ: “Nầy, loài người đã trở nên một bậc như Chúng Ta, biết phân biệt điều thiện và điều ác. Vậy bây giờ hãy coi chừng, kẻo loài người đưa tay hái trái cây sự sống mà ăn và được sống đời đời chăng.”

23. Vì vậy, Giê-hô-va Đức Chúa Trời truyền cho loài người ra khỏi vườn Ê-đen để cày xới đất đai, là nơi con người từ đó mà ra.

24. Ngài đuổi loài người ra khỏi vườn. Tại phía đông vườn Ê-đen, Ngài đặt các chê-ru-bim với thanh gươm sáng chói, xoay mọi hướng, để canh giữ con đường đi đến cây sự sống.