chương

  1. 1
  2. 2
  3. 3
  4. 4

Cựu Ước

Tân Ước

Ru-Tơ 1 Kinh Thánh Bản Truyền Thống Hiệu Đính (RVV11)

Na-ô-mi và Ru-tơ

1. Trong đời các quan xét, một nạn đói xảy ra trong xứ. Có một người từ Bết-lê-hem xứ Giu-đa cùng với vợ và hai con trai mình đến tạm trú trong xứ Mô-áp.

2. Người nầy tên là Ê-li-mê-léc, vợ tên là Na-ô-mi, hai con trai tên là Mạc-lôn và Ki-li-ôn; tất cả là người Ê-phơ-rát thuộc Bết-lê-hem trong xứ Giu-đa. Họ đến xứ Mô-áp và sinh sống ở đó.

3. Bấy giờ, chồng của Na-ô-mi là Ê-li-mê-léc qua đời để nàng lại với hai con trai.

4. Hai người con trai nầy cưới vợ là người Mô-áp. Một người tên là Ọt-ba và người kia tên là Ru-tơ. Họ ở tại đó khoảng mười năm.

5. Sau đó, Mạc-lôn và Ki-li-ôn cũng qua đời, để lại Na-ô-mi một mình, không chồng, không con.

6. Bấy giờ, khi còn ở xứ Mô-áp, Na-ô-mi nghe nói rằng Đức Giê-hô-va đã đoái thương dân Ngài và ban lương thực cho họ nên bà cùng với hai con dâu mình vội vàng từ xứ Mô-áp trở về.

7. Vậy bà rời chỗ mình đang ở, cùng hai con dâu lên đường trở về xứ Giu-đa.

8. Nhưng Na-ô-mi nói với hai con dâu mình rằng: “Các con mỗi người hãy trở về nhà mẹ mình đi. Cầu xin Đức Giê-hô-va tỏ lòng thương với hai con, như hai con đã tỏ lòng thương với mẹ và những người quá cố.

9. Nguyện Đức Giê-hô-va ban cho hai con được bình an nơi nhà chồng mới!” Rồi bà ôm hôn hai dâu mình và hai nàng òa lên khóc.

10. Hai nàng nói: “Chúng con sẽ đi với mẹ trở về quê hương của mẹ.”

11. Na-ô-mi trả lời: “Hai con gái của mẹ ơi, hãy trở về chứ đi với mẹ làm gì? Mẹ đâu còn các con trai trong lòng để có thể làm chồng các con được?

12. Các con của mẹ, hãy trở về đi! Mẹ già rồi, không lấy chồng được nữa. Mà cho dù mẹ có hi vọng lấy chồng tối nay và sẽ sinh con trai đi nữa,

13. chẳng lẽ các con cứ đợi cho đến khi chúng khôn lớn sao? Chẳng lẽ các con không lấy chồng khác sao? Không, con gái của mẹ, nỗi cay đắng của mẹ nhiều gấp bội các con, vì tay của Đức Giê-hô-va đã giơ ra giáng họa trên mẹ.”

14. Hai nàng lại òa lên khóc. Rồi Ọt-ba hôn từ biệt mẹ chồng mình, nhưng Ru-tơ không chịu lìa bà.

15. Na-ô-mi nói với Ru-tơ: “Nầy, chị con đã trở về quê hương và các thần của nó. Con hãy theo nó mà về đi!”

16. Nhưng Ru-tơ thưa:“Xin đừng ép con lìa bỏ mẹHoặc quay trở về!Mẹ đi đâu con sẽ đi theo đó;Mẹ ở nơi nào con sẽ ở nơi đó.Dân tộc của mẹ là dân tộc của con;Đức Chúa Trời của mẹ là Đức Chúa Trời của con.

17. Mẹ chết nơi nào, con cũng muốn chếtVà được chôn nơi đó.Trừ cái chết ra,Nếu vì lý do nào khác khiến con lìa bỏ mẹ,Nguyện Đức Giê-hô-va giáng họa trên con!”

18. Na-ô-mi thấy nàng cương quyết đi theo mình thì không nói nữa.

19. Vậy hai người đi đến Bết-lê-hem. Khi họ đến Bết-lê-hem, cả thành đều xôn xao. Các phụ nữ hỏi: “Có phải Na-ô-mi đấy không?”

20. Bà trả lời họ:“Đừng gọi tôi là Na-ô-miMà hãy gọi tôi là Ma-ra,Vì Đấng Toàn Năng đã khiến tôi chịu nhiều cay đắng.

21. Tôi ra đi với của cải dư đầy,Nhưng Đức Giê-hô-va dắt tôi về tay không.Đức Giê-hô-va đã lên án tôiVà Đấng Toàn Năng khiến tôi chịu nhiều khốn khổ.Sao còn gọi tôi là Na-ô-mi làm gì?”

22. Thế là Na-ô-mi cùng với con dâu là Ru-tơ, người Mô-áp, từ xứ Mô-áp trở về. Hai người đến Bết-lê-hem vào đầu mùa gặt lúa mạch.