Cựu Ước

Tân Ước

Giê-Rê-Mi 48:5-19 Kinh Thánh Bản Truyền Thống Hiệu Đính (RVV11)

5. Lên đèo Lu-hít,Chúng vừa leo vừa khóc không dứtXuống dốc Hô-rô-na-im,Vang tiếng kêu la hủy diệt thảm sầu.

6. Hãy trốn đi, tự cứu lấy mình,Như thạch thảo trong hoang mạc!

7. Vì ngươi trông cậy vào công lao và kho báu mình,Nên ngươi cũng sẽ bị chiếm đóng;Thần Kê-mốt sẽ bị lưu đàyCùng các thầy tế lễ và các thủ lĩnh nó.

8. Kẻ hủy diệt sẽ vào trong mọi thành,Không thành nào thoát khỏi;Thung lũng sẽ tiêu tanĐồng bằng bị tàn phá,Như Đức Giê-hô-va đã phán.

9. Hãy cho Mô-áp đôi cánhĐể nó bay đi trốn;Các thành nó sẽ hoang tàn,Không còn ai ở.

10. Đáng nguyền rủa cho kẻ làm việc Đức Giê-hô-va cách chểnh mảng!Đáng nguyền rủa cho kẻ không để gươm mình vấy máu!

11. Mô-áp vốn an nhàn từ khi còn trẻ,Như rượu lắng cặn,Chưa được rót từ bình nầy sang bình khác,Cũng chưa bị lưu đày;Cho nên vị của nó còn nguyênVà mùi của nó chưa đổi.”

12. Vì vậy, Đức Giê-hô-va phán:“Nầy, những ngày đến,Ta sẽ sai những người chắt lọc đến chắt nó ra.Họ sẽ rót từ trong bình ra,Làm trống bình nó đi,Rồi đập các bình ra từng mảnh.

13. Mô-áp sẽ bị xấu hổ vì Kê-mốt,Như nhà Y-sơ-ra-ên bị xấu hổVì Bê-tên mà chúng trông cậy.

14. Làm sao các ngươi có thể nói: ‘Chúng tôi là anh hùng,Là những dũng sĩ nơi chiến trận’?

15. Mô-áp bị phá hoại, các thành bị xâm chiếm,Các thanh niên ưu tú nhất của nó bị giết,”Đức Vua, danh Ngài là Đức Giê-hô-va vạn quân, phán vậy.

16. “Tai ương của Mô-áp đã cận kề;Hoạn nạn nó đến rất nhanh.

17. Hỡi tất cả lân bang, hãy than khóc cho nó!Tất cả những ai biết danh nó,Hãy nói: ‘Cây gậy của quyền uy,Cây gậy của vinh quang đã gãy!’

18. Hỡi cư dân thành Đi-bôn!Hãy xuống khỏi nơi danh dựVà ngồi chỗ khô cằn.Vì kẻ hủy diệt Mô-áp đã xông lên đánh ngươi,Tàn phá đồn lũy ngươi.

19. Hỡi cư dân A-rô-e!Hãy đứng bên đường và quan sát,Hãy hỏi đàn ông chạy trốn và đàn bà lánh nạn,rằng: ‘Việc gì đã xảy ra vậy?’

Đọc chương hoàn toàn Giê-Rê-Mi 48