9. Ngựa chiến, hãy xông tới;Chiến xa, hãy nhào lên!Các chiến binh, hãy xung trận;Người Cút và Phút mang thuẫn,Người Lu-đim giương cung.
10. Ngày ấy thuộc về Chúa, là Đức Giê-hô-va vạn quân,Là ngày báo thù,Để báo trả kẻ thù nghịch Ngài.Gươm nuốt đến no nê,Uống máu say sưa.Vì Chúa, là Đức Giê-hô-va vạn quân,Như tế lễ dâng trong đất phương bắc, bên sông Ơ-phơ-rát.
11. Hỡi trinh nữ, con gái của Ai Cập!Hãy lên Ga-la-át, và lấy nhũ hương;Ngươi dùng nhiều thuốc cũng vô ích,Chẳng chữa lành được ngươi!
12. Các nước đều nghe đến nỗi nhục của ngươi,Tiếng rên xiết của ngươi vang khắp đất;Vì dũng sĩ vấp dũng sĩCả hai cùng ngã nhào.”
13. Đây là lời Đức Giê-hô-va phán với nhà tiên tri Giê-rê-mi về việc Nê-bu-cát-nết-sa, vua Ba-by-lôn, tiến đánh Ai Cập:
14. “Hãy loan tin trong Ai Cập, công bố tại Mít-đôn,Công bố tại Nốp và Tác-pha-nết rằng:‘Hãy vào vị trí, chuẩn bị sẵn sàng,Vì gươm đã nuốt chung quanh ngươi.’
15. Tại sao thần bò A-pít của ngươi bỏ trốn,Con bò của ngươi không kháng cự nổi?Vì Đức Giê-hô-va đã xua đuổi chúng.
16. Ngài làm cho nhiều người vấp ngã,Người nầy ngã trên kẻ khác, và rủ nhau:‘Mau đứng dậy, trở về chỗ dân ta,Trở về mảnh đất ta sinh ra,Tránh xa gươm giáo kẻ ức hiếp!’
17. Tại đó, người ta gọi Pha-ra-ôn, vua Ai Cập,Là ‘Kẻ ồn ào đánh mất cơ hội.’”
18. Đức Vua, danh Ngài là Giê-hô-va vạn quân, phán:“Thật như Ta hằng sống,Kẻ thù sẽ đếnNhư núi Tha-bô giữa các núi khác,Như Cạt-mên nhô ra ngoài biển cả.