Cựu Ước

Tân Ước

Giê-Rê-Mi 4:22-31 Kinh Thánh Bản Truyền Thống Hiệu Đính (RVV11)

22. “Dân Ta thật dại dột,Chúng chẳng nhận biết Ta.Đó là những đứa con khờ dại,Thiếu hiểu biết,Khéo làm điều ác,Nhưng không biết làm điều thiện.”

23. Tôi nhìn trái đất, kìa, không có hình dạng và trống rỗng;Tôi xem các tầng trời thì không có ánh sáng.

24. Tôi nhìn lên các núi, chúng đều rúng động,Mọi đồi cao đều lung lay.

25. Tôi nhìn quanh, không một bóng người,Tất cả chim trời đều trốn biệt tăm.

26. Tôi thấy, kìa, đất màu mỡ đã trở thành hoang mạc,Tất cả các thành đều bị hủy phá trước mặt Đức Giê-hô-va,Trước cơn thịnh nộ của Ngài.

27. Đức Giê-hô-va phán:“Khắp đất sẽ hoang vu,Nhưng Ta không tiêu diệt đến cùng.

28. Vì thế, mặt đất sẽ sầu thảm,Bầu trời sẽ tăm tối;Vì Ta đã phán, đã định,Thì không đổi ý, chẳng rút lời.”

29. Khi nghe tiếng của kỵ binh và lính bắn cung,Mọi thành đều chạy trốn;Kẻ chui vào bụi cây, người trèo lên các hẻm đá;Mọi thành đều bị bỏ hoang,Không một ai cư ngụ.

30. Còn ngươi, hỡi kẻ bị diệt vong, ngươi sẽ làm gì?Dù ngươi có mặc áo màu tím, đeo trang sức bằng vàng,Lấy mực vẽ mắt mình cho to,Trang điểm cho đẹp, cũng chẳng ích lợi gì.Các tình nhân ngươi cũng khinh ngươi,Tìm cách sát hại ngươi.

31. Vì tôi nghe tiếng kêu la như tiếng đàn bà chuyển dạ,Tiếng rên rỉ như tiếng sản phụ sinh con so.Đó là tiếng của con gái Si-ôn thở hổn hểnVà dang tay than khóc:“Khốn khổ cho tôi!Tôi ngất lịm trước mặt bọn giết người!”

Đọc chương hoàn toàn Giê-Rê-Mi 4