Cựu Ước

Tân Ước

1 Sa-Mu-Ên 30:3-21 Kinh Thánh Bản Truyền Thống Hiệu Đính (RVV11)

3. Khi Đa-vít và các thuộc hạ đến thành thì thấy thành đã bị đốt cháy, vợ và các con trai, con gái của họ đều đã bị bắt làm tù binh.

4. Bấy giờ, Đa-vít và các thuộc hạ ông đều òa lên khóc; họ khóc đến nỗi không còn sức để khóc nữa.

5. Hai người vợ Đa-vít cũng bị bắt làm tù binh, tức A-hi-nô-am ở Gít-rê-ên, và A-bi-ga-in, trước làm vợ của Na-banh tại Cạt-mên.

6. Đa-vít lâm vào tình cảnh rất nguy khốn vì người ta định ném đá ông, bởi tâm hồn mọi người đều cay đắng khi nghĩ đến các con trai và con gái mình. Nhưng Đa-vít lấy lại được nghị lực nhờ Giê-hô-va Đức Chúa Trời mình.

7. Ông nói với thầy tế lễ A-bia-tha, con của A-hi-mê-léc: “Xin thầy hãy đem ê-phót đến cho tôi.” A-bia-tha đem ê-phót đến cho Đa-vít.

8. Đa-vít cầu hỏi Đức Giê-hô-va: “Con phải đuổi theo đám quân nầy không? Con sẽ bắt kịp họ không?” Đức Giê-hô-va phán: “Hãy đuổi theo chúng, chắc chắn con sẽ theo kịp, và giải cứu tất cả những người bị bắt.”

9. Đa-vít ra đi cùng với sáu trăm người theo mình. Khi họ đến khe nước Bê-sô thì một số người ở lại.

10. Nhưng Đa-vít cùng với bốn trăm người cứ truy đuổi; còn hai trăm người kia đã dừng lại vì quá mệt mỏi, không thể vượt qua khe Bê-sô được.

11. Các thuộc hạ của Đa-vít gặp một người Ai Cập ngoài đồng, liền dẫn đến cho ông. Họ cho người nầy ăn bánh và uống nước;

12. họ cho anh ta ăn một cái bánh trái vả khô và hai bánh nho khô. Sau khi ăn, anh ta được hồi sức, vì trong ba ngày ba đêm anh không ăn, không uống gì cả.

13. Đa-vít hỏi: “Anh là người của ai, và ở đâu đến?” Anh ta đáp: “Tôi là một thanh niên Ai Cập, là đầy tớ của một người A-ma-léc. Chủ tôi bỏ tôi đã ba ngày rồi vì tôi ngã bệnh.

14. Chúng tôi đã đánh phá Nê-ghép của người Kê-rê-thít, địa phận Giu-đa, Nê-ghép của Ca-lép, và chúng tôi đã đốt thành Xiếc-lác.”

15. Đa-vít hỏi: “Anh có bằng lòng dẫn tôi đến bọn ấy không?” Người đó trả lời: “Hãy nhân danh Đức Chúa Trời mà thề cùng tôi rằng ông sẽ không giết tôi, hoặc nộp tôi cho chủ tôi, thì tôi sẽ dẫn ông đến bọn ấy.”

16. Khi người Ai Cập nầy dẫn Đa-vít xuống thì ông thấy người A-ma-léc tràn ra khắp xứ, ăn uống và nhảy múa, vì rất nhiều chiến lợi phẩm mà chúng vừa chiếm được từ đất Phi-li-tin và đất Giu-đa.

17. Đa-vít đánh giết chúng từ lúc mờ sáng ngày đó cho đến chiều ngày sau. Ngoài bốn trăm thanh niên cưỡi lạc đà chạy trốn, thì không một ai thoát khỏi.

18. Đa-vít thu hồi tất cả những gì người A-ma-léc đã cướp được, và cũng giải cứu hai vợ mình nữa.

19. Ông đem về tất cả, không thiếu một ai, hoặc nhỏ hay lớn, hoặc gái hay trai, hoặc một chiến lợi phẩm nào mà dân A-ma-léc đã cướp đi.

20. Ông cũng bắt tất cả bò và chiên. Quân lính của Đa-vít dẫn các đàn súc vật nầy về, và nói: “Đây là chiến lợi phẩm của Đa-vít.”

21. Đa-vít trở về, đến với hai trăm người trước kia bị kiệt sức, không theo ông nổi, và đã bị để lại bên kia khe Bê-sô. Hai trăm người ấy đi tới đón Đa-vít và quân lính theo ông. Đa-vít lại gần, và chào thăm họ.

Đọc chương hoàn toàn 1 Sa-Mu-Ên 30